Chương 8: Lồn cô hắn chơi miễn phí, quà đắt tiền hắn dành cho bạn gái
Cửa tủ mở ra.
Hoàng thản nhiên quét mắt xuống thân hình xụi lơ của Ngọc. Cô nàng vẫn chìm trong thế giới riêng, một tay bịt chặt miệng thở gấp, tay còn lại sờ mó giữa hai chân, đầu ngón tay ướt đẫm chất lỏng nhớp nháp.
Mùi dâm đãng xộc thẳng vào mũi hắn.
Hoàng nhếch mép cười khẩy.
"Vẫn còn nứng vậy à?"
Ngọc hoàn hồn, giật mình vì bị bắt gặp đang làm chuyện đồi bại. Cô lúng túng cúi đầu, khép chân lại, bàn tay hư hỏng không biết giấu ở đâu.
Hoàng không cho cô cơ hội trốn tránh. Hắn chộp cổ tay nhỏ nhắn, kéo mạnh lên, đưa ngay bàn tay dâm đãng ấy vào miệng mình.
Hắn liếm.
Hắn ngậm từng ngón, bú mút kỹ càng, đầu lưỡi ướt át mơn trớn từng kẽ tay còn dính đầy nước dâm. Thỉnh thoảng còn cắn nhẹ, bật ra một tiếng "chụt" gợi tình.
Ngọc trợn mắt, hơi thở đứt quãng, cảm giác xấu hổ lan khắp cơ thể.
Làm sạch cho cô xong, hắn liếm mép như vừa được ăn ngon, ánh mắt trêu chọc.
"Ngọc dâm quá, vừa bị chịch nát bét xong mà vẫn còn tự móc lồn được cơ à?"
Ngọc đỏ bừng mặt, không khác gì một thiếu nữ ngây thơ đụng cái là e thẹn.
Hoàng nổi hứng trêu chọc.
Hắn chống một tay giam cô trong chiếc tủ nhỏ hẹp, tay còn lại luồn vào giữa hai chân thon thả, vuốt nhẹ mép lồn cùng lông mu đã sũng nước.
"Còn chảy nhiều thế này? Hay tôi địt thêm lần nữa cho cục cưng thỏa mãn hẳn?"
Ngọc sững người, cơ thể lại run run theo từng cái vuốt ve lười biếng của hắn.
"Sao im lặng thế?"
Hoàng cười khẽ, ngón tay ma sát mạnh hơn. Hột le, môi lồn, vách thịt bên trong đều bị chơi đùa.
Ngọc nắm tay hắn, đẩy ra nhưng lại không dùng hết sức.
Bộ dạng vừa muốn chống cự lại vừa chờ mong khiến tâm trạng Hoàng vui vẻ hẳn. Hắn áp sát khuôn mặt đẹp trai thì thầm vào tai cô.
"Lồn dâm không biết no là gì nhỉ?"
Cô khựng lại, lần này dứt khoát đẩy hắn ra.
Hoàng cười cợt nhưng cũng không làm khó cô nữa. Hắn đỡ cô dậy, giúp cô kéo quần lót lên, vuốt phẳng lại váy áo rồi hạ giọng.
"Về nhanh đi, tôi còn phải đi chơi với An. Đi cẩn thận không chúng nó phát hiện."
Ngọc cắn môi gật đầu, đè chặt váy rồi lảo đảo bước ra khỏi phòng.
Bên dưới vẫn còn tê dại, háng và eo đau nhức đến phát sợ. Cô cố lê bước thật nhanh, chỉ mong không ai bắt gặp mình trong bộ dạng nhếch nhác này.
Cô đi thẳng về nhà.
~~~~~~~~~~
Tối muộn.
Ngọc vừa lau tóc vừa lướt điện thoại thì màn hình sáng lên, là tin nhắn từ An.
"Ngọc ơi!!! Cậu biết tớ vừa nhận được gì không? Cậu sẽ không tin nổi đâu!”
"Gì mà gấp vậy?”
"Nhìn nèeee!!"
Một tấm ảnh được gửi đến.
Một chiếc túi màu kem thanh lịch. Đường nét tối giản nhưng tinh tế, sang trọng nhưng không phô trương. Một món đồ đắt đỏ thuộc hàng cao cấp. Quan trọng hơn, đây chính là chiếc túi cô gửi ảnh cho Hoàng.
Hắn thực sự mua nó.
"Đẹp quá! Hãng Hermes phải không?"
"Ừ!!! Hoàng tặng tớ đó!!"
“Thật á?"
"Tớ cũng không ngờ luôn! Trước đây lúc bọn mình lướt chơi chơi trên mạng, tớ đã nhắm túi này rồi nhưng đắt quá nên không mua. Hôm nay đi chơi với Hoàng, tớ vô tình thấy nó ngoài cửa hàng, đứng ngắm một tí. Vậy mà lúc sau đã thấy anh ấy đột nhiên mang túi quà, trong đó chính là cái túi đó luôn!!"
An hào hứng gửi tin nhắn liên tục, dường như vui đến mức không ngừng được.
Ngọc dựa lưng vào ghế sofa, khóe môi cong lên.
Đúng như cô mong muốn.
"Hắn có nói gì khi tặng không?"
"Hoàng bảo là gần đây tớ học hành căng thẳng quá, ít đi chơi, nên tặng cái túi này để tớ có động lực ra ngoài nhiều hơn. Kiểu khuyến khích tớ tận hưởng cuộc sống ấy."
"Dẻo miệng ghê ha!"
“Tớ biết đó chỉ là cái cớ thôi. Hoàng muốn mua đồ cho tớ mà sợ tớ ngại không nhận nên mới viện lý do vậy. Anh ấy tinh tế lắm luôn! Kiểu không phải mua bừa mà thực sự hiểu tớ thích gì, muốn gì. Anh như đọc được suy nghĩ của tớ vậy á!"
Ngọc nhìn màn hình cười nhạt.
Không phải đọc được suy nghĩ đâu An. Là do chính cô đã nói cho Hoàng biết.
"Ừ, mấy việc tối thiểu đó còn không làm được thì bỏ đi cho rồi."
"Thôi mà. Tớ biết là cậu không thích Hoàng lắm nhưng anh ấy thực sự tốt lắm. Cậu đừng lạnh lùng với Hoàng nữa được không?"
Mắt Ngọc tối lại trong thoáng chốc.
Không thích Hoàng?
Không, An à.
Cô cũng rất thích hắn, nhưng là bộ dạng mà hắn chưa bao giờ cho An thấy.
Trước mặt An, hắn là người bạn trai lý tưởng. Còn trước mặt cô hắn lại là một kẻ khác hoàn toàn, là dã thú chỉ biết phát tiết.
Chàng trai mà An ca tụng là “chu đáo”, “tinh tế”, đã chơi cô mạnh đến mức giữa hai chân giờ vẫn còn ươn ướt, nhức nhối.
Cái miệng vừa thủ thỉ lời ngọt ngào với An, cũng chính là cái miệng đã ngậm chặt lấy ngón tay cô, liếm sạch thứ dịch nhớp nháp mà cô tự móc ra.
Bàn tay ôm eo An đầy dịu dàng, cũng chính là bàn tay đã bóp chặt eo cô, ghì cô xuống để dập cặc thật sâu vào trong, địt cô đến rã rời, khó khăn lắm mới lết được về nhà.
Ngọc giả vờ tặc lưỡi.
“Được rồi, để tớ xem đã!"
“Thật đó. Hay là để tớ sắp xếp một cuộc đi chơi nhóm nhé. Người yêu và bạn thân tớ hòa hợp với nhau thì tốt quá!”
Ngọc bĩu môi, thả một cái nhãn dán muốn ói.
An cười hê hê, gửi lại một icon đáng yêu.
Ngọc nhìn màn hình điện thoại, lòng dạ rối bời.
Có chút... tội lỗi.
An tin Hoàng đến mức nào mới có thể vô tư nói ra những lời như vậy?
Nếu như cô nói cho An biết rằng chính cô đã cùng Hoàng làm những chuyện đáng xấu hổ nhất ngay sau lưng An thì An sẽ thế nào?
An có phát điên không? Có ghê tởm cô không? Có khóc lóc hỏi tại sao cô lại làm như thế không?
Ngọc vội lắc đầu. Chuyện này không được phép xảy ra.
Cô không thể làm tổn thương An.
An ngây thơ quá. Nhưng như thế cũng tốt.
Hôm nay An đặc biệt hạnh phúc. Con bé vẫn nhắn tin huyên thuyên về chiếc túi mới, về người yêu tuyệt vời thế nào, về việc nó may mắn ra sao khi có hắn.
Ngọc cũng vui theo, đầu ngón tay gõ nhẹ lên màn hình.
Vậy cô cũng nên thưởng cho Hoàng một chút nhỉ?
Ngọc đứng dậy, đi đến tủ quần áo, mở ra lấy hai bộ đồ tình thú mà mình mới mua hôm trước.
<<Chương trước Chương sau>>
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét